Cảm Niệm Giữa Đời

Chút hoài niệm về ngày của Mẹ, Mother"s Day, và cha Father"s Day

Friday, 12/05/2023 - 12:37:12

Chắc cha tôi có học, nên họ tưởng là nhà khá giả. Qua Việt Nam, năm 1955 cha tôi là hiệu trưởng của trường Tàu, trường Tân Trung ở Phụng Hiệp.

Mother's Day

Chào các bạn, tôi là một bà nội, bà ngoại đã trên 70 tuổi. Tuy nhiên tôi cũng chưa lạc hậu lắm, nhờ con cháu tặng cho cái ipad và chỉ tôi cách dùng. Tôi xem được tin tức online, và tham gia các nhóm Facebook.

Nhân dịp lễ Mother's Day và Father's Day năm nay, NVCL tổ chức cuộc thi viết về cha mẹ, cuộc thi này làm tôi tự nhiên bồi hồi nhớ lại tuổi thơ của mình. Tôi cố gắng viết vài dòng để tham gia, dù tôi đánh máy từng chữ bằng một ngón tay hơi lâu.

Hôm nay tôi muốn viết về cha tôi, người cha đã khuất núi lâu rồi nhưng mãi mãi tôi vẫn là đứa con gái nhỏ của ông. Cha tôi giờ mà còn sống cũng đã trên trăm tuổi. Gia đình tôi là người Việt gốc Hoa, cha mẹ tôi từ bên Tàu di tản sang Việt Nam sinh sống khi mới kết hôn, vì khi đó nghe kể lại gia đình ông bà nội tôi dù nghèo mạt nhưng vẫn bị đánh tư sản. Chắc cha tôi có học, nên họ tưởng là nhà khá giả. Qua Việt Nam, năm 1955 cha tôi là hiệu trưởng của trường Tàu, trường Tân Trung ở Phụng Hiệp. Cộng đồng người Hoa ngày xưa có trường riêng chỉ dạy tiếng Tàu. Điều tôi nhớ mãi về ông là cha tôi vô cùng hiền, dù là người Hoa, làm nghề giáo dục, nhưng ông không hề phong kiến, trọng nam khinh nữ như thời đó. Tôi dĩ nhiên đi học ở trường của cha tôi, nhưng như mọi học sinh khác, tôi cũng thi rớt và cũng bị phạt nếu làm bài sai. Nếu là người gốc Hoa và học ở trường Tàu bằng tiếng Hoa, thì học vấn của một học sinh chỉ đến lớp 12 là hết. Nhìn thấy tương lai đó, cha tôi đã mời cô giáo người Việt về dạy thêm tiếng Việt cho học sinh. Nhờ đó tôi vươn xa khỏi cộng đồng người Hoa, tôi thi vào trường cấp 3 Việt Nam, và lên học đại học, như mọi công dân Việt Nam khác.

Cha tôi rất có tài, một mình ông ngoài việc quản lý, giảng dạy cả trường học, ông còn gánh vác cả gia đình 5 đứa con nhỏ. Mẹ tôi chỉ ở nhà chăm con không đi làm được. Vậy mà mẹ tôi chỉ biết nấu những món đơn giản, vì món nào ngon là do cha tôi nấu. Cha tôi không hiểu vì sao tự mò mẫm học được đàn piano, rồi dạy tôi. Cha tôi không bao giờ nói yêu thương các con, hay ôm con vào lòng, nhưng khi tôi đứng ngẩn ngơ nhìn xe si rô đá bào, cha lẳng lặng giấu mẹ giúi vào tay tôi đồng bạc cắc. Cha tôi luôn ăn sáng với một món là tô cháo trắng và hột cà na muối, đúng một hột. Trong khi tôi có thể ăn bao nhiêu hột cha tôi cũng chỉ nhìn tôi cười cười, bảo coi chừng mặn.

Tôi lớn lên cũng như cha tôi, tôi không bao giờ nói yêu thương hay ôm ấp các con tôi. Từ khi qua Mỹ, xem phim Mỹ, đi ra đường, tôi thấy người Á Châu mình thể hiện tình thương con kiểu khác. Người Mỹ luôn ôm con, hôn con, nói I love you mỗi ngày. Tôi thương các con, nhưng tôi không làm vậy được. Tuổi trẻ tôi làm lụng, nhịn ăn nhịn mặc cho các con tôi no đủ. Khi con té ngã, tôi la con vì tôi xót. Khi con hư, tôi đánh con vì tôi muốn chúng nên người. Bây giờ lớn tuổi, tôi vẫn muốn có ích cho các con, tôi phụ giữ cháu, tôi nấu ăn cho các con...

Cho nên tôi mong các bạn hiểu, thế hệ người già chúng tôi, nhất là người Á Châu, chúng tôi thương con cháu lắm, có thể hy sinh tất cả, trải qua chiến tranh, nghèo khổ, tù tội, vượt biển tha hương, chúng tôi vẫn trụ được, vẫn vươn lên vì con. Và bây giờ, được định cư ở nước Mỹ hiện đại, nhìn con cháu thành công, chúng tôi vui và hãnh diện lắm, nhưng chúng tôi lạc hậu rồi. Xin các bạn đừng bực mình khi cha mẹ chậm chạp, nói trước quên sau, có cái iphone chỉ hoài không biết xài. Lái xe ngoài đường, thấy ai chạy chậm rì, xin đừng nổi nóng, có thể đó là một ông nội hay bà ngoại của ai đó. Khi ông bà cho con các bạn ăn những món các bạn không đồng ý, hay chiều chuộng nó kiểu của ông bà, xin đừng lớn tiếng, vì cho con cháu ăn và nuông chiều con cháu là niềm vui của chúng tôi, cho chúng tôi thấy mình vẫn còn có ích.

Mến chúc tất cả các bạn và gia đình luôn hạnh phúc!

Theo fb Ha Tang - Người Việt Cali

Viết bình luận đầu tiên

MỚI CẬP NHẬT