Hôn Nhân, Cuộc Sống

Ly hôn xong tức tối tháo ảnh cưới mang vứt, thấy thứ rơi ra sau khung ảnh tôi cầu xin vợ tha thứ

Sunday, 07/05/2023 - 03:11:52

Bực dọc quay về nhà, nhìn bức ảnh cưới treo trong phòng ngủ tôi càng thấy chướng mắt hơn. Tôi liền gỡ xuống, định bụng mang vứt ra thùng rác thì phía sau bỗng có một thứ rơi ra.

Ngoại tình

Tôi và Mai là cưới chạy bầu. Lúc về thông báo với gia đình nhờ mẹ (vì bố tôi mất sớm) đứng ra hỏi cưới giúp, mẹ có vẻ không hài lòng lắm nhưng dù sao Mai cũng mang giọt máu của tôi nên mẹ vẫn cho hai đứa đến với nhau.

Sau cưới, Mai đi làm như bình thường nhưng tới tháng thứ 7 thai kỳ, vì sức khỏe yếu nên cô ấy đành phải ở nhà dưỡng thai chờ sinh. Để tăng thêm thu nhập, tôi quyết định đi làm ăn xa một thời gian, tuy có ít thời gian bên gia đình nhưng chất lượng cuộc sống đảm bảo hơn.

Song, đời sống tinh thần thì không. Ban đầu mẹ tôi và Mai khá hòa hợp, nhưng từ sau khi Mai nghỉ ở nhà, tôi thường xuyên phải đứng giữa hòa giải mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Ngay cả khi đi công tác, mẹ vẫn liên tục gọi điện cho con trai mách tội con dâu.

Lúc thì mẹ mắng vợ tôi hỗn láo, cãi mẹ chồng chem chẻm. Lúc thì mẹ nói vợ tôi viện cớ bầu bì để đùn đẩy việc nhà cho mẹ chồng, hay mẹ chồng ốm con dâu cũng không ngó ngàng đến.

Mai trước đây là một cô gái hiền lành, dịu dàng và có tri thức, tôi không thể ngờ sau khi kết hôn cô ấy lại chua ngoa, lười biếng, bất hiếu với mẹ chồng như vậy. Thậm chí đôi lúc tôi còn hoài nghi có khi nào ngày trước Mai cố ý thả bầu để “bẫy” tôi không, bởi bình thường chúng tôi rất cẩn thận, sau khi “hành sự” đều uống thuốc tránh thai nhưng không hiểu lần đó tại sao lại không được.

Mỗi lần mẹ gọi, tôi đều dặn vợ phải quan tâm, chăm sóc và nhường nhịn mẹ một chút vì bà già rồi, chẳng còn ở với chúng tôi được bao lâu nữa. Nhưng cô ấy luôn tỏ thái độ thiếu tôn trọng mẹ chồng, thờ ơ và vô tâm với bà, ngay cả khi tôi trách mắng cô ấy đều không giải thích hay biện minh nửa lời.

Thực ra ban đầu tôi không hoàn toàn tin vợ thay tính đổi nết, nhưng chính phản ứng đó của Mai khiến tôi tin những điều mẹ nói đều là sự thật. Bởi hơn ai hết tôi hiểu tính mẹ, mẹ rất yêu thương tôi, không đời nào mẹ lại chia rẽ tình cảm vợ chồng tôi cả.

Sau khi vợ tôi sinh con, những xích mích, va chạm giữa mẹ chồng nàng dâu lại càng chồng chất và căng thẳng hơn gấp bội. Trong một lần về thăm nhà, tôi thấy mẹ đang nằm sõng soài trên nền đất, tay còn rướm máu trong khi vợ bình thản ngồi trên ghế bế con.

Nghĩ vợ đánh mẹ, tôi lao vào mắng vợ nhưng cô ấy vẫn thờ ơ ngồi đó như không có chuyện gì. Tức tối, tôi đề nghị ly hôn luôn:

- Cô ở nhà có mỗi việc chăm con, quan tâm tới mẹ chồng một chút cũng không làm được. Tôi mệt mỏi với cái cảnh này lắm rồi, thôi chúng ta ly hôn đi.

Cứ nghĩ Mai sẽ năn nỉ xin lỗi và hứa hẹn thay đổi bản thân, nhưng không ngờ cô ấy chỉ im lặng một lát rồi gật đầu đồng ý ly hôn. Thậm chí, chính cô ấy còn là người chủ động viết đơn đưa cho tôi ký. Bất mãn, tôi ký ngay vào đơn ly hôn không chút do dự. Vì con gái còn nhỏ nên Mai nuôi con, tôi sẽ gửi chu cấp hàng tháng.

Ngày nhận phán quyết ly hôn cuối cùng, vừa bước ra khỏi tòa tôi định nói thêm với Mai vài câu nhưng cô ấy lại bước vội về phía chiếc xe ô tô đang đỗ trước cổng tòa. Hóa ra gia đình Mai đến đón cô ấy về nhà.

Nhìn cô ấy cười đùa với mọi người không thèm lưu luyến quay đầu nhìn lại, tôi tức tối vô cùng. Không ngờ ly hôn mà cô ấy lại vui vẻ như trúng số như vậy. Bực dọc quay về nhà, nhìn bức ảnh cưới treo trong phòng ngủ tôi càng thấy chướng mắt hơn.

Tôi liền gỡ xuống, định bụng mang vứt ra thùng rác thì phía sau bỗng có một thứ rơi ra. Đó là một cuốn sổ nhỏ, không biết nó đã nằm ở đó từ bao giờ.

Lật giở cuốn sổ ra xem và đọc tất cả những gì được vết trong ấy, tôi rụng rời cả chân tay. Đó là cuốn nhật ký của Mai, ghi lại những mẩu chuyện nhỏ nhặt xảy ra từ sau đám cưới, khi chỉ có một mình ở nhà với mẹ chồng.

“Ngày… tháng… năm, hôm nay chồng lại gọi điện trách mắng tôi vì thờ ơ với mẹ chồng. Tôi chẳng buồn giải thích nữa, vì có nói anh cũng đâu có nghe. Anh chỉ tin mẹ chứ không hề tin tôi. Tôi không hiểu tại sao mẹ chồng lại đặt điều với tôi như vậy nữa, tôi luôn cố gắng coi bà như mẹ ruột nhưng đổi lại bà coi tôi như kẻ thù. Tôi thật sự rất bế tắc và mệt mỏi, hôn nhân đúng là nấm mồ của tình yêu…”

Đó là dòng cuối cùng Mai viết, nhưng đã cách đây mấy tháng rồi. Hẳn cô ấy không còn hứng thú để viết nữa, và khi dọn đồ đi có lẽ cũng quên mất cuốn nhật ký mình cài sau tấm ảnh cưới.

Lật giở từng trang giấy, tôi thấy mình bàng hoàng nhận ra là tôi đã trách lầm Mai. Thực tế cô ấy chưa bao giờ vô tâm hay hỗn láo với mẹ tôi cả.

Uất ức tính mang cuốn nhật ký ra trước mặt mẹ hỏi tại sao bà lại chia rẽ tình cảm vợ chồng tôi. Nhưng khi tới cửa phòng, nghe tiếng mẹ đang gọi điện nói chuyện với ai đó tôi đã hiểu ra tất cả.

- Hoa à, cô báo với cháu một tin vui, nay hai đứa nó ra tòa giải quyết xong xuôi thủ tục rồi. Cháu yên tâm, cô sẽ tích cực “đẩy thuyền” cho hai đứa. Từ lâu cô đã xem cháu như dâu con trong nhà rồi. Giá mà ngày trước nó chịu lấy cháu ngay từ đầu thì cô đã không phải tốn công tốn sức đóng kịch làm vai ác hơn năm trời thế này. Cũng may, cuối cùng cũng “tiễn vong” được rồi…

Hoa là con bạn thân của mẹ, ngày trước mẹ có giới thiệu tôi với cô ấy nhưng tôi không có cảm tình. Còn cô ta suốt ngày đeo bám làm tôi phát chán, không ngờ hôn nhân của tôi đổ vỡ lại có phần của Hoa.

Tôi hối hận đến cùng cực khi đã hiểu lầm vợ để rồi đánh mất gia đình nhỏ của mình. Tôi lập tức tới nhà vợ xin cô ấy rút quyết định ly hôn, nhưng mặc cho tôi cầu xin thế nào cô ấy cũng không đồng ý.

“Anh chưa bao giờ tin tưởng em, mà vợ chồng không có niềm tin thì thật khó để sống trọn đời trọn kiếp bên nhau lắm. Thôi thì đau ngắn hơn đau dài, dứt khoát một lần đi”, Mai nói rồi dứt khoát đóng cửa đi vào nhà. Tôi thật sự hối hận lắm rồi, tôi phải làm gì để được vợ tha thứ bây giờ. Xin hãy cho tôi lời khuyên.

Viết bình luận đầu tiên

MỚI CẬP NHẬT