Được mấy ai thời trẻ trung đã thấu hiểu được tâm tưởng đời sống tinh thần của người già? Để rồi, phải qua thực tế thương đau mất cha, mất mẹ... mới ngộ ra lòng mẹ tình cha...
Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng con phải mồ côi
--
Sáng nay, khi xuống lầu đi làm, tôi buột miệng “ Mẹ ở… nhà, con đi làm đây!" Tôi khựng lại, chợt nhớ ra mẹ đã mất rồi. Tôi nhìn lên bàn thờ, thắp nén nhang, rồi đi…
Như vậy là tôi đã đứng về phía những người không còn mẹ…
Thằng con tôi, 16 tuổi, tối qua đi học về, lao cái xe đạp vào nhà, la to từ ngoài cổng:
“ Chào bà….nội..., con học về"
Thằng nhóc cũng khựng lại…, huống gì tôi là kẻ quá nửa thế kỷ sống với bà, đâu dễ gì điều chỉnh một thói quen đã trở thành mãn tính. Vẫn biết tử sinh là lẽ thường… nhưng trước cái chết của người thân, chẳng có nỗi đau nào giống nỗi đau nào.
Tôi không nói đến tình thương của con cái đối với cha mẹ, ai nhiều hơn ai, nhưng tôi biết một điều, những người con sống với mẹ chung một mái nhà, khi mẹ mất, sẽ có cảm giác mất mát lớn vô cùng. Thời gian chung sống càng dài, cảm giác đó càng lớn.
Cảm giác mất mát lớn là vì thế, hụt hẫng vì thói quen bỗng nhiên mất đi.
Cách đây 3 tháng, bà bỗng nhiên chán ăn, và rồi chán uống nước. Cơ thể vẫn có nhu cầu nước, nhưng bà không thấy khát. Cơ thể vẫn có nhu cầu thực phẩm (đạm, lipid, glucid), nhưng bà không cảm giác đói…
Bác sĩ nói, chắc chỉ còn vài tháng…
Tôi đã tìm mọi cách để mẹ ăn được uống được dù tí chút.. kể cả việc giả vờ giận dỗi bỏ nhà đi hay viện cầu bác sỹ tiêm truyền dinh dưỡng... Nhưng dù cố gắng cách nào cả ngày mẹ cũng# không uống hết nửa ly trái cây, tôi rớt nước mắt nói : “Mẹ muốn bỏ con và các cháu đi sao?”. Bà cầm lấy tay tôi, ngước mắt nhìn như van xin:
“Mẹ sợ ăn… mẹ sợ ói…”.
Người già còn gì để mất? Còn gì để sợ? Chỉ còn lòng thương yêu con cháu, và nếu sợ điều gì, đó là sợ bị… bỏ rơi. Có người bên cạnh, có người hỏi han là sức sống còn được níu kéo. Nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn không sao chấp nhận mẹ tôi ra đi ...
Suốt mấy tháng trời, tôi sống với chút hy vọng mong manh đó, biết đâu bà sẽ biết đói và biết khát lại. Nhưng tuyệt vọng thì nhiều. Mỗi ngày tuyệt vọng chồng lên tuyệt vọng…
Hai ngày cuối cùng, đôi mắt bà tinh sáng lạ thường, bà nắm chặt tay tôi, nắm chặt lắm, tay kia chỉ vào bụng bà ,hàm ý mẹ đẻ con ra, rồi chỉ vào ngực bà hàm ý thương lắm. Mẹ cũng làm như thế với các cháu.
Rồi...mẹ ra đi nhẹ nhàng...
Lúc đó cả nhà còn thức… Dọn dẹp nhà và thay quần áo cho mẹ xong, tôi quỳ xuống, vái mẹ ba lạy, tạ ơn sinh thành dưỡng dục. Ngày mai tang lễ, tất cả với tôi chỉ còn là thủ tục…
* * *
Thư này tôi chỉ gửi đến các thân hữu còn mẹ, như một chút chia sẻ thay cho lời cảm tạ. Các bạn còn cơ hội, còn tôi thì không. Hết rồi! Tôi không còn phải hãi sợ mỗi khi nghe tiếng chuông điện thoại, không phải nơm nớp lo là cuộc gọi báo tin buồn về mẹ..
Có những đêm rủ rỉ nói chuyện với mẹ, tôi mới hiểu ra tâm tư của người già sắp sửa ra đi, khác xa với lý lẽ khôn ngoan của sự đời.
Thuốc men hay thực phẩm là thứ yếu. Niềm vui quan trọng hơn nhiều, dù chỉ là nụ cười héo hắt trên môi họ. Một cái gật đầu của người già sắp về bên kia thế giới là dấu hiệu của sự thỏa mãn. Để làm cho họ gật đầu, thì tiền bạc, quyền lực hay lý luận khoa học trở thành vô nghĩa.
Chỉ có tấm lòng, bạn ơi! Chỉ có tấm lòng và sự kiên nhẫn của chính bạn thôi.
Tôi đã hiểu ra, nhưng lại mải mê vật lộn với thần chết, và chính nó đã ngăn trở tôi tiếp cận trọn vẹn với niềm yêu thương của mẹ, với những điều đơn sơ mà mẹ tôi cần nhất. Xin các bạn đừng như tôi…
Trong file “ For sons and daughters” mà bạn tôi gửi, có những câu người cha/mẹ tâm sự với các con thế này (tạm dịch):
• “ Và ngày nào đó, mẹ sẽ nói với con rằng mẹ không muốn sống nữa, mẹ sẽ chết. Con đừng nổi cáu… Rồi có ngày con sẽ hiểu…”
• Con hãy hiểu, tuổi già của mẹ đâu nghĩa là được sống, mà chỉ là sống tạm.
• Rồi có ngày con sẽ hiểu, dù còn thiếu sót, nhưng lúc nào mẹ cũng muốn làm những điều tốt đẹp nhất cho con, lúc nào mẹ cũng cố hết sức để lo liệu cho con nên người.
• Đừng buồn con ạ! Đừng bức xúc hay tuyệt vọng khi nhìn thấy mẹ (suy kiệt). Chỉ cần con ngồi bên mẹ, ráng hiểu mẹ, và giúp mẹ như mẹ đã làm cho con từ thuở đầu đời
• Hãy dìu mẹ đi… hãy giúp mẹ đi trọn cõi trần với lòng yêu thương và kiên nhẫn. Mẹ sẽ dành cho con nụ cười và niềm thương yêu vô hạn như suốt đời mẹ đã làm như thế với con.
Tôi lặng người khi đọc những dòng chữ đó, như có ai rọi thấu tâm tư, từ lâu rồi mơ hồ chẳng biết đúng hay sai. Mọi phân tích khoa học để đưa tới hành động tưởng chừng hợp lý và thực tế, nhưng có khi trở nên vô nghĩa với người già.
Có những cảm nhận trùng hợp giữa lá thư cảm tạ và lời tâm sự của cha mẹ già, nhưng muộn rồi. Tôi đã từng hiểu ra nhưng chưa hiểu thấu.
Tôi nhớ lại đôi mắt của mẹ nhìn tôi như van xin: “Mẹ sợ ăn… mẹ sợ ói…”.
Tôi úp mặt vào đôi bàn tay. Tôi biết mình đang ray rứt và sẽ còn ray rứt…
ST
Viết bình luận đầu tiên
ĐỌC THÊM
Học cách chấp nhận người bạn đời, người đã đi cùng con đường với quí vị
Sự chấp nhận xuất phát từ tình yêu, từ lòng bao dung và sự kiên nhẫn với người mình đã chọn gắn bó cả cuộc đời.
Một cô tâm sự về việc cố gắng thi lấy quốc tịch Mỹ cho kịp để đi bầu cho ông Trump, được Elon Musk ngợi khen
Tâm sự của một cô gái trẻ nổi tiếng, mới thi đỗ quốc tịch Mỹ tháng trước để kịp đi bầu cử. Elon Musk đọc xong đã gửi lời chúc ...
Đọc đi con để đời được hạnh phúc
Không chỉ dặn con mà dặn mọi người. Mọi người nên đọc và suy ngẫm.