Môt mình là sư cô đơn lớn nhất nhưng nếu vượt qua đươc những suy nghĩ thì mới cảm nhân đó là tư do, hanh phúc của bản thân. Không phải dể dàng chiến thắng nhưng đó là sự cố gắng lớn để đi qua nỗi cô đơn.

Photo by Priscilla Du Preez 🇨🇦 on Unsplash
Có bao giờ bạn ngồi một mình, nhìn chằm chằm vào tường, rồi tự hỏi: "Ủa, sao mình lại lẻ loi thế này?" Không ai bên cạnh, không tin nhắn, không cái vỗ vai.
Cảm giác cô đơn bủa vây như thể cả vũ trụ này bỏ rơi bạn. Nhưng chờ đã, liệu có chắc bạn bị bỏ rơi, hay bạn chỉ đang quên mất một điều quan trọng: Chính mình?
Cô đơn thực ra không phải là không có ai bên cạnh. Cô đơn là khi bạn không thể chịu đựng nổi chính mình. Đó là khi bạn tìm đủ mọi cách để lấp đầy khoảng trống trong lòng – bằng lời khen, bằng ánh mắt, bằng những chiếc like vô nghĩa trên mạng.
Nhưng vấn đề là: những thứ ngoài kia đều có hạn sử dụng. Người thì đến rồi đi, đồ vật thì hỏng, còn mạng xã hội thì... tụt tương tác. Cuối cùng, vẫn chỉ có bạn với bạn.
Ngược lại, một mình là chuyện khác hoàn toàn.
Một mình không phải là cô đơn level 2. Một mình là khi bạn nhận ra: "À, mình không cần ai xác nhận giá trị của mình cả." Lúc ấy, bạn không còn lo lắng nếu chẳng ai rủ đi cà phê hay khen bạn đẹp. Bạn tự biết mình đủ đầy. Bạn uống trà một mình, đọc sách một mình, và thấy đời vẫn thơm như bánh nóng mới ra lò.
Sống một mình là tự do. Bạn không phải gồng lên để làm hài lòng ai, không phải chờ tin nhắn hồi âm. Và đặc biệt, không phải chịu đựng ai hỏi: "Sao mãi chưa có bồ?" Bạn yêu chính mình, không vì ai cả, mà vì bạn xứng đáng.
Người ta hay nhầm lẫn giữa cô đơn và một mình.
Cô đơn giống như bạn bị nhốt trong một căn phòng tối, cảm giác lạnh lẽo, bức bối.
Một mình lại giống như bạn đóng cửa phòng, ngồi giữa ánh nắng và thưởng thức chiếc bánh mà mình thích nhất. Bạn chọn sự bình yên, chứ không phải chịu đựng nỗi trống rỗng.
Hãy thử dành một ngày sống thật "chill" với chính mình. Tắt điện thoại, ra ngoài hít thở không khí. Ngồi dưới bóng cây, nghe tiếng chim hót, hoặc chỉ đơn giản là ngắm một bông hoa. Bạn sẽ nhận ra: thế giới vẫn đẹp, dù bạn chỉ có một mình.
Cô đơn dạy bạn khát khao. Một mình dạy bạn đủ đầy.
Sống một mình không phải là cô độc, mà là một nghệ thuật. Một khi bạn học được điều đó, bạn sẽ không còn thấy thế giới đáng sợ nữa. Thay vào đó, bạn sẽ thấy nó là nơi bạn tự do yêu, tự do sống, và tự do làm chính mình – một cách thoải mái nhất.
ST
Viết bình luận đầu tiên
MỚI CẬP NHẬT
ĐỌC THÊM
Đừng để trở thành cây ATM của con cái
Nhiều bậc cha mẹ thương con vô bờ bến khổ cực chắc chiu tài sản để dành cho con nhưng những đứa con ấy lại bất hiếu
“50 không giao tiền, 60 không đưa lời, 70 không ở lại, 80 không mời cơm” nghĩa là gì? Lời dặn của cổ nhân tưởng lạ mà rất sâu sắc
Nghe qua tưởng đơn giản, nhưng ẩn sau đó là cả một triết lý sống sâu sắc mà trải qua đúc kết hàng ngàn năm của cổ nhân
Khi kỳ vọng trở thành cái bẫy ngọt ngào của tâm trí
Chúng ta không buồn vì cuộc đời tệ, mà vì cuộc đời không giống như ta tưởng. Kỳ vọng càng đẹp, cú rơi càng đau — và kẻ phản bội ...
Phép màu Mười Hai Đô La
Một món quà đơn giản trị giá $12 đô la đã trở thành bài học về lòng trắc ẩn không thể nào quên
Phật dạy: "Đến là tiền định, đi là định mệnh" - Sống thuận theo số mệnh, càng không cưỡng cầu càng dễ đạt được
Đức Phật dạy: "Nếu tính toán, khắp nơi đều thấy phiền muộn; nếu cởi mở, từng khoảnh khắc đều thấy xuân." Trong thế giới biến đổi không ngừng này, chỉ ...