Hôn Nhân, Cuộc Sống

Và...

Thursday, 14/02/2008 - 06:32:13

Một chiều đầu Thu, tôi cất bước lên đường. Không nhớ nổi đó là lần thứ bao nhiêu mình từ bỏ quê hương ra đi, không nhớ nổi đó là ...

Va.jpgKhông nhớ nổi năm ấy mình đã bước qua tuổi 16 hay chưa, không nhớ nổi mặt mũi của tuổi ấu thơ đã nhem nhuốc đến thế nào, không nhớ nổi biệt danh mình ngày cũ, không nhớ nổi những gương mặt nhà quê nhếch nhác, đen trũi trong con nắng gắt gỏng mỗi trưa hè, không nhớ nổi cơn mưa chiều đổ bất chợt phía sau, không nhớ nổi mùi đất, mùi bùn, mùi cỏ ướt, không nhớ nổi dáng dấp mái nhà tranh, với bờ ao, dòng suối, nước phèn chua hay con dốc bị sói mòn trơ ra lởm chởm đá, không nhớ nổi màu đất đỏ bazan năm tháng chẳng thể phai màu, không nhớ nổi ai đã cùng tắm với ai trong dòng sông xanh ngắt, không nhớ nổi mắt ai long lanh trong mắt ai nồng ấm, không nhớ nổi tuổi hồn nhiên bàn tay nhỏ mềm đã gỡ biết bao nhiêu bông cỏ may, không nhớ nổi ngọn đồi Bam lộng gió ai đã đỡ ai cưỡi trâu học bài, không nhớ nổi luỹ tre làng có bao nhiêu năm tuổi, không nhớ nổi câu hát nào đã vang vọng dưới ánh trăng...



Một chiều đầu Thu, tôi cất bước lên đường. Không nhớ nổi đó là lần thứ bao nhiêu mình từ bỏ quê hương ra đi, không nhớ nổi đó là quê hương thứ bao nhiêu bị tôi ruồng bỏ.

Không nhớ nổi năm ấy mình đã bước qua tuổi 16 hay chưa, không nhớ nổi mặt mũi của tuổi ấu thơ đã nhem nhuốc đến thế nào, không nhớ nổi biệt danh mình ngày cũ, không nhớ nổi những gương mặt nhà quê nhếch nhác, đen trũi trong con nắng gắt gỏng mỗi trưa hè, không nhớ nổi cơn mưa chiều đổ bất chợt phía sau, không nhớ nổi mùi đất, mùi bùn, mùi cỏ ướt, không nhớ nổi dáng dấp mái nhà tranh, với bờ ao, dòng suối, nước phèn chua hay con dốc bị sói mòn trơ ra lởm chởm đá, không nhớ nổi màu đất đỏ bazan năm tháng chẳng thể phai màu, không nhớ nổi ai đã cùng tắm với ai trong dòng sông xanh ngắt, không nhớ nổi mắt ai long lanh trong mắt ai nồng ấm, không nhớ nổi tuổi hồn nhiên bàn tay nhỏ mềm đã gỡ biết bao nhiêu bông cỏ may, không nhớ nổi ngọn đồi Bam lộng gió ai đã đỡ ai cưỡi trâu học bài, không nhớ nổi luỹ tre làng có bao nhiêu năm tuổi, không nhớ nổi câu hát nào đã vang vọng dưới ánh trăng...

Không nhớ nổi phải vì tôi không nhớ!?...

Một chiều đầu Thu, tôi ra đi là để lại tất cả, hành trang bên mình là một khát vọng nhẹ tênh.

Tôi yêu những miền quê nghèo đau nghèo đớn, nghèo đến nhức nhối con tim, nghèo đến mức tôi thấy mình mang nợ, nghèo mà sao lại đẹp đẽ đến thế, và nghèo nhìn tôi xa lạ, như thể chẳng là tôi. Tôi giờ là một con người khác, mỗi ngày một lớn dần lên rồi lẫn mất vào cuộc đời, thất lạc nguồn cội từ khi chưa kịp lọt lòng, nên dẫu có yêu thương một mảnh quê nào đó, thì nó vẫn không thể thuộc về mình, đi đến nơi nào cũng là nơi đất khách, tôi vẫn mãi tha hương, mãi mãi không thuộc về nơi đâu.

Tôi theo anh về quê ngoại, xứ này làm nông, đất cằn khô, hoang hoá, những đám mạ cọc còi trong cái rét căm căm, ruộng bỏ hoang nhiều, lãng phí, đất rộng, người thưa, thanh niên lớn là kéo nhau đi xa hết, có làm thuê làm mướn, làm công nhân, thợ hồ cũng vẫn cam tâm tình nguyện bỏ làng ra đi, tôi tự hỏi điều đó có đáng? Tết họ về, ai cũng bùi ngùi, xúc động, lại cộng thêm chút hãnh diện hả hê tủi hèn trong ánh mắt nữa, hoặc cũng có thể do tôi mường tượng ra điều đó! Vẫn thầm hỏi những người con xa xứ ấy họ có hạnh phúc không?

Đâu cứ gì phải ra đi mới là tốt, vậy mà vẫn cứ lũ lượt lên đường, ai cũng nghĩ bạn bè đồng trang lứa đi hết rồi, mình ở lại làm chi, vậy là cũng khăn gói bỏ đi nốt, quăng quật tuổi thanh xuân đời mình nơi phồn hoa đô hội một cách rẻ mạt, thành đạt thì ít, cay đắng thì nhiều, vẫn cố dấn thân, để khi qua thời đẹp nhất, quay về làng, ngậm ngùi bao nỗi chua cay! Và trước mắt tôi là những dải đất trải dài, cỏ mọc xanh um, nước ngập, lác đác lèo tèo vài ba đọt chuối…Sự giàu có nhanh chóng của đất nước vẫn được đài báo ca ngợi phút chốc sụp đổ và trở nên mỉa mai, như quả bóng phồng hơi, không có nền móng vững chắc, cốt lõi vấn đề nằm ở đâu?

...Và tôi ngậm ngùi: "Mình cũng từng có một miền quê nghèo như thế!"...

Anh nắm tay tôi đi dọc trên triền đê, con sông Đáy trôi hờ hững vô tâm trước sự đời, gió lồng lộng, tôi nhìn ánh mắt anh tha thiết, nụ cười bao dung, thấy con tim mình cũng tan chảy ra theo dòng nước. Ngày xưa, tôi yêu anh chỉ vì một lời khen, chị bảo: “Anh ấy đẹp trai”, và thế là tôi tự đổ gục sau đúng ba bốn lần gặp nhau ngắn ngủi không riêng tư, chẳng cần anh mất công tán tỉnh. Sau này tôi bắt đền: “Không biết đâu, anh phải tán em lại từ đầu cơ”, hoặc dài giọng: “Anh sướng nhỉ, tự nhiên từ trên trời rơi bịch xuống cô người yêu, nếu hồi đó không lỡ yêu anh, giờ còn lâu anh mới tán nổi em”.

Với tôi, tình yêu phải đi liền với sắc đẹp, dù là ai, tuyệt đến thế nào nhưng nếu không đẹp trai thì tôi chẳng thể thích, chẳng bận tâm. Tôi không cần biết người đó xấu xa thế nào, chỉ cần tốt với người họ yêu là đủ. Tôi là thế, tham lam và ngu dại!

Đột nhiên, anh vòng tay bế xốc tôi lên, chạy dọc bờ sông, bỗng chốc, bao hình ảnh đã khuất lấp và chạy trốn ngày xưa ùa về, chập chờn những khắc khoải và sự giải thoát. Tôi thấy mình bé bỏng, hồn nhiên, tôi thấy mình đáng trân trọng và đáng được anh yêu thương nhiều như thế. Anh nở nụ cười tuênh toang rộng rãi, ngước mắt nhìn bầu trời xanh, trong cái lạnh dưới 9độC, cơ thể anh vẫn cứ nóng hầm hập, và tôi bốc cháy!

Trích từ HaLanGirl's Blog

Viết bình luận đầu tiên

Advertisement

MỚI CẬP NHẬT